Bạn đang xem bài viết 20+ Bài Thơ Về Trăng, Thơ Trung Thu Ấm Áp Và Lãng Mạn Đi Vào Lòng Người được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Bgxq.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Những bài thơ về trăng hay nhất, ai đọc cũng thíchBài thơ số 1: Trăng Quê
Lâu lắm rồi tôi được ngắm trăng quê
Trăng đẹp lắm làm mê người xa xứ
Quê hương tôi đang đắm say giấc ngủ
Bước lặng thầm đường cũ ánh trăng ru
Xa quê hương bao mùa ánh trăng thu
Xa tuổi thơ, xa lời ru của mẹ
Đêm nay đây trăng sáng trong êm nhẹ
Kỷ niệm nào khe khẽ thức trong tim?
Đây đống rơm, khóm chuối ta trốn tìm
Kia cầu ao nơi ta ngồi hóng mát
Lũy tre xanh rì rào ngân tiếng hát
Gió thu về thơm ngát lúa quê hương
Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thương
Đượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớ
Ánh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thở
Khi xa rồi lòng nức nở nhớ quê
Ánh trăng vàng vẫn lấp lánh đê mê
Bao ký ức cứ tràn trề tuôn chảy
Dẫu xa cách trái tim hồng luôn cháy
Nghĩa xóm làng tình ấy đẹp như trăng.
(Tác giả: Đặng Minh Mai)
Bài thơ số 2: Đêm Trắng
Đêm thức trắng một mình bên song cửa
Mắt dõi nhìn lưng ghé dựa ngóng trông
Áng mây đêm theo gió uốn bập bồng
Vầng trăng khuyết hờn ghen trông buồn quá
Bâng khuâng ấy trở về sao thật lạ
Biết nói gì diễn tả để anh nghe
Gió len qua lay lá rụng bên hè
Thêm trống vắng phòng the càng hiu quạnh
Ngoài trời vẫn lung linh muôn sắc ánh
Trăng hững hờ ghé cạnh sát thềm hiên
Chỉ riêng ta ngăn cách bởi hai miền
Nên đêm vắng mãi không yên giấc ngủ
Sương ướt nhẹ long lanh giọt tinh tú
Ta níu cành tay giũ giữa tầng không
Dẫu đêm nay mi lại ướt má hồng
Nhưng luôn giữ mối duyên nồng anh nhé.
(Tác giả: Hoàng Thị Oanh)
Bài thơ số 3: Buồn Trăng
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc,
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đêm sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: Đêm đã khuya.
(Tác giả: Xuân Diệu)
Bài thơ số 4: Trăng Rơi
Đêm rằm ngắm ánh trăng soi
Tìm xem chú Cuội đang ngồi ở đâu
Ước gì là cánh chim câu
Bay lên trời biếc xoa đầu Cuội chơi.
Chị Hằng rơi xuống giếng khơi
Ước gì là cá ta bơi cùng nàng
Đêm rằm ngắm ánh trăng vàng
Tuổi em mười sáu mơ màng xa xôi.
Lấy gàu múc ánh trăng rơi
Được cùng chị Nguyệt lên trời đầy sao
Đêm rằm lồng lộng trời cao
Ô kìa chú Cuội rơi vào mắt em.
(Tác giả: Hồ Viết Bình)
Bài thơ số 5: Uống Trăng
Ta căm với tiếng reo khô
Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ
Ngông cuồng đi hái vần thơ
Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên
Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng
Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình
Sóng xao mặt nước rung rinh
Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang
Có ai nuốt ảnh trăng vàng
Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga.
(Tác giả: Hàn Mặc Tử)
Bài thơ số 6: Mây Họa Ánh Trăng
Lữ khách đường xa lỡ chuyến đò
Ghé vào quán trọ ngủ bơ vơ
Độc hành sương gió đời phiêu bạc
Đêm lạnh nằm nghe mưa nhỏ to.
Khơi lại niềm riêng giọt nhớ nào
Ngày xưa cô chủ dáng thanh tao
Chiếc khăn màu tím choàng vai nhỏ
Làn nắng mơn da, tiếng ngọt ngào.
Quán cũ nằm nghe trống vắng nàng
Đêm mưa nuối tiếc rụng miên man
Từ khi xa cách không còn dịp
Bỏ lỡ duyên phần lỡ lứa đôi.
Nếu có ngày mai sẽ nói rằng
Đời anh sáng được bởi vì trăng
Và em là ánh trăng vàng đó
Thắp mãi bên nhau hết lỡ làng.
(Nguồn: Sưu tầm)
Bài thơ số 7: Trăng Ơi
Trăng ơi khi tỏ khi mờ
Nơi đây một bóng bơ bơ lạnh lùng
Trăng vờn mây núi chập chùng
Riêng ta một nỗi nhớ nhung ngút ngàn.
Một mình một bước lang thang
Trên đầu lẽo đẽo trăng vàng đi theo
Người buồn trăng chẳng trong veo
Khi tròn lúc khuyết khi treo khi chìm.
Nhìn trăng gửi gắm nỗi niềm
Khi than khi trách ta tìm đến trăng
Em buồn em trốn trong trăng
Sâu trong đáy mắt vầng trăng vơi đầy.
Trăng non trăng khuyết trăng gầy
Không gian tĩnh mịch thuyền này trong trăng
Trăng tròn vành vạnh vầng trăng
Tình em trong trẻo như trăng ngày rằm.
(Tác giả: Hoàng Thanh Tâm)
Bài thơ số 8: Ngắm Trăng
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
(Tác giả: Hồ Chí Minh)
Bài thơ số 9: Về Với Mùa Trăng
Anh có kịp về?
Hay để lỡ mùa trăng
Rằm tháng tám sáng bừng đêm cổ tích
Lũ trẻ con ùa ra đường tinh nghịch
Những vì sao sà xuống đậu trên tay.
Nhanh lên Anh kẻo lỡ chuyến tàu đầy
Chiếc vé về tuổi thơ em giữ giùm Anh đó
Theo lũ trẻ ta cùng nhau xuống phố
Hương mùa thu hoà quyện ánh trăng vàng.
Về thôi Anh kẻo mùa cốm sẽ tan
Kẻo sang đông không còn Hoa sữa
Kẻo qua rồi mùa không còn về nữa
Kẻo chút lá vàng thu cuối cũng lìa xa.
Anh đừng buồn đừng giận những mùa qua
Đừng vội trách những mùa trăng đã lỡ
Ta cùng nhau trở về bằng nỗi nhớ
Chuyến tàu tuổi thơ không lỗi hẹn bao giờ…
(Tác giả: Nguyễn Lan Hương)
Bài thơ số 10: Đà Lạt Trăng Mờ
Giây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo,
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Thơ về đêm trăng buồn, tâm trạng, ấn tượng và cảm động nhấtBài thơ số 1: Ánh Trăng Buồn
Nửa đêm nhìn ánh trăng buồn
Cô đơn lẻ bóng lệ tuôn gối mềm
Giờ này người đã ấm êm
Bỏ rơi một nửa trong đêm u sầu
Những ngày hai đứa còn đâu
Nhớ lời anh nói những câu hẹn thề
Bên vạt cỏ dọc triền đê
Anh đi quên cả lối về thăm em
Giờ đây trăng rủ bên thềm
Để cho ngọn gió ghé xem những gì
Mây buồn mây cũng bay đi
Còn em nỗi tủi sầu bi lệ nhòa
Nghĩ rằng tình đó đã qua
Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi
Sao lòng vẫn thấy bồi hồi
Trong đêm không ngủ lạy trời quên anh.
Bài thơ số 2: Tự Tình Dưới Trăng
Trăng lơ lửng, bên thềm móc võng
Gió gọi về lắng đọng tim mơ
Tự tình ánh nguyệt dệt thơ
Đong đưa gửi mộng vu vơ chị Hằng
Buồn lãng đãng, giăng giăng tơ rối
Dệt không thành một mối lương duyên
Phủ mình trước mộng ảo huyền
Lam chiều khói toả chung chuyên cửa hồn
Bão cát xoáy, vùi chôn luyến ái
Lục bình trôi ngược mái chèo xuôi
Mươi năm tình cảm vun bồi
Đắp xây tổ ấm giờ rồi mộng tan
Cung trầm bổng, tỳ đàn đứt gãy
Mảnh trăng sầu tháng bảy mưa ngâu
Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
Kết đàn Ô Thước nhịp cầu mỗi năm
Hồn khoắc khoải, trăng rằm rao bán
Lòng đơn cô như áng phù vân
Thương thân, phận bạc phong trần
Suy tư tình ái hương ngần thoáng bay.
Bài thơ số 3: Buồn Mình
Trăng khuya nhành liễu phân kỳ
Màng đêm tịch mịch phân ly ba đường
Trăng vàng mờ nhạt khói sương
Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương
Mây mù che giấu trăng thương
Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng
Ta buồn mặt rủ mày hường
Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi
Trăng sầu gặp tiếc mưa ngâu
Lòng chàng với thiếp ai sầu hơn ai
Gió đưa nhành liễu bắc cầu
Ngưu Lan chức nữ bắt đầu gặp nhau
Trăng ơi sao mãi một màu
Sao trăng không tỏ gặp nhau một lần.
Bài thơ số 4: Trăng
Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…
Im lìm, không dám nói năng chi.
Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.
Bài thơ số 5: Hờn Trăng
Vầng trăng ai thả ngang trời
Để em tôi nhặt chơi vơi giữa chiều
Mơ màng kéo mảnh hồn phiêu
Đưa bàn tay níu tin yêu vọng về
Cánh diều ai thả ven đê
Để em tôi xõa tóc thề chạy theo
Thoảng cơn gió ghẹo đưa vèo
Mắt Huyền ngơ ngác trong veo dỗi hờn
Bài ca văng vẳng thâm sơn
Để em tôi bớt tuổi hờn giữa đêm
Lả tai khẽ đọng môi mềm
Tìm quên những giấc mơ êm níu giờ
Lời yêu ai thả chơ vơ
Để em tôi phải thẫn thờ yêu thương
Hồn ai thao thức canh trường
Gom vào nỗi nhớ ướp hương ái tình
Xin người chớ thả lặng thinh
Để em tôi mãi một mình cô đơn
Xin người chớ thả dỗi hờn
Để em tô điểm vẽ sơn cuộc tình.
Bài thơ số 6: Đêm Trăng Vương Mộng
Theo lối gió bước tình hồng mở ngõ
Vườn trăng thanh hương lạ nghĩa thơm tho
Đắm trong thơ, mơ kết chuyện hẹn hò
Ta cũng lỡ để tình say đắm đuối
Và cứ thế đợi trăng về một buổi
Dầu chuyện lòng se kết gọi mùa xưa
Trời nhiều cơn nắng bước vào mưa
Tình cũng đã theo sầu lời gọi nhớ
Tay ta viết thơ lòng còn bỡ ngỡ
Mà tình ơi! Say mật ánh trăng đêm
Lá đừng rơi như chân bước qua thềm
Xin giấc ngủ bình yên trong mộng nhỏ
Trăng vẫn thắm như tình trăng còn đó
Lòng vẫn buồn như chuyện của yêu đương
Sương sầu gì? Rơi giọt nhớ giọt thương
Hay lá úa ôi! Tình vừa rớt rụng.
Bài thơ số 7: Buồn Ai – Ai Buồn
Trăng khuya rơi rụng xuống cầu
Mình anh ngóng đợi, nỗi sầu rụng theo
Đường xưa lối cũ vắng teo
Sao rơi lặng lẽ bay vèo trong đêm
Hoa trôi, nước cuốn buồn thêm
Còn đâu những phút êm đềm bên nhau
Trời gieo chi lắm khổ đau
Tim anh lỗi nhịp biết bao lần rồi!
Ánh dương ló dạng bên đồi
Tay không níu nổi, gót rời bước đi
Ngàn sau gặp gỡ có khi
Ái ân còn đó, ướt mi cay nồng
Rồi mai em cũng theo chồng
Người xưa dần khuất bóng hồng vu quy.
Bài thơ số 8: Trăng Khuya
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người.
(Tác giả: Nguyễn Ngọc Sáng)
Bài thơ số 9: Thưởng Nguyệt
Lẻ bóng đêm nay chén rượu đầy
Bên thềm nguyệt chiếu gợi tình say
Đìu hưu gác nhỏ đau lòng quá
Quạnh quẽ cô phòng khổ dạ thay
Tửu nhạt đêm ngày bao nỗi nhớ
Bia nồng sớm tối để hồn bay.
Đời vui mấy buổi nhiều mơ ước
Độc ẩm mình ta giữ chốn này.
(Tác giả: Bùi Thế Uyên)
Bài thơ về vầng trăng ấm áp, lãng mạn và ý nghĩa nhấtBài thơ số 1: Trăng Thơ
Anh mong
Nửa mảnh trăng gầy
Để đêm soi sáng
Ghép đầy trang thơ
Nửa đêm
Ngơ ngẩn anh chờ
Níu từng lọn gió
Lững lờ hàng cây
Lâu rồi
Em chẳng qua đây
Vầng trăng
Cũng đã hao gầy
Em ơi
Ngửa trông
Vạn ánh sao trời
Có đôi mắt
Có nụ cười em không
Vì đâu
Trăng rụng xuống sông
Để cho sóng vỗ
Bềnh bồng trăng trôi
Giữa dòng
Một mảnh trăng côi
Tình thơ anh viết
Trọn đời cho trăng
Thơ buồn
Như tiếng nhạn than
Thơ vui trổi khúc
Phượng hoàng vầy duyên
Ru em
Tròn giấc mơ tiên
Để vầng trăng sáng
Soi miền ái ân.
(Tác giả: Võ Ngọc Cẩn)
Bài thơ số 2: Trăng Với Ta
Độc hành cứ bước lang thang
Trăng khuya đơn lạnh nghe vàng võ đau
Ta trăng như hiểu lòng nhau
Cùng ôm chiếc bóng mà sầu chứa chan
Trăng buồn nên lệ ngập tràn
Ánh mờ nhoè nhoẹt miên man u buồn
Ta thì nỗi nhớ sầu tuôn
Lang thang để gió khẽ luồn vào tim
Giờ người đã biệt cánh chim
Xa xôi diệu vợi biết tìm nơi đâu
Trăng ơi nếu có buồn rầu
Cùng ta bày tỏ những câu chuyện lòng
Bao ngày mình cứ đợi mong
Cũng đều buồn bã với vòng quẩn quanh
Từ lâu duyên đã không lành
Thôi thì ta với trăng thanh hẹn thề.
(Tác giả: Dương Hoàng)
Bài thơ số 3: Trăng Thanh Bình
Đêm trăng sáng nơi miền quê thôn dã
Rất thanh bình và êm ả nên thơ
Ta bon chen nơi phố thị vật vờ
Nhiều mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi
Đêm trắng sáng mà như trăng hờn dỗi
Khuất rặng cây như mang nỗi u buồn
Nặng trĩu lòng lặng lẽ giữa màn sương
Thấy hiu hắt cho đêm trường lạnh lẽo
Trăng nhớ ai để trăng gầy khô héo
Ta cũng buồn vì một nỗi niềm riêng
Vì tâm tư cứ man mát buồn phiền
Tìm ai đó có cùng mang tâm sự
Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ
Trăng có còn sáng tỏ ở nơi xa
б»ћ nЖЎi Д‘Гўy ngЖ°б»ќi cЕ©ng nhб»› lбєЇm mГ
Có ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi
Trăng yên lặng trong màn đêm u tối
Rất thanh bình cho những kẻ chờ mong
Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng
Trăng sáng quá mà trong ta vô vọng
Đêm tĩnh mịch ánh trăng soi một bóng
Dáng hao gầy đang thắc thỏm chờ ai
Từng bước chân trên vạn lý đường dài
Nhìn trăng sáng ta nhớ hoài giấc mộng.
(Tác giả: Thanh Bình)
Bài thơ số 4: Vầng Trăng Khuyết Nửa
Có phải trăng tròn rồi chẳng khuyết đâu anh
Cũng như bây giờ anh quên rồi ước hẹn
Dẫu biết lời yêu hôm nào còn nguyên vẹn
Có phải trăng buồn nên chẳng thể tròn canh
Nơi ấy sao đành đem xẻ mảnh trăng thanh
Đâu còn tiếc thương ân tình ngày xưa cũ
Để lại mùa đông không buồn vương chút nắng
Còn nửa cuộc tình thầm lặng giấu màn đêm
Có phải giờ đây vui hạnh phúc ấm êm
Anh chẳng còn thương ánh trăng buồn tha thiết
Một nửa bên em sẽ thật rồi mãi khuyết
Khoảng tối buông dần da diết nửa đời sau
Xuân đã về rồi xua cái lạnh lao đao
Mà sao anh ơi lệ lòng tuôn rơi mãi
Em nở nụ cười giữa mùa xuân hoang dại
Như tiễn cuộc tình vào mãi chốn hư không.
(Tác giả: Phú Sĩ)
Bài thơ số 5: Ghen Với Trăng
ДђГЄm nay tбєЇm dЖ°б»›i trДѓng ngГ
Đố ai biết được đâu là nàng trăng
Em yêu chị lắm chị Hằng
Nhưng giờ hận chị vạn lần chị ơi!
Từ khi em biết yêu rồi
Yêu chàng thi sĩ hay ngồi dưới trăng
Trong thơ chàng nhắc chị Hằng
Trong thơ chàng muốn ôm trăng vào lòng.
Chàng cho chị uống rượu hồng
Chàng cho bóng chị vào trong hồn chàng
Chị buồn thơ cũng nát tan
Chị vui thơ lại xếp hàng múa ca.
Em yêu chàng lắm chị à!
Yêu chàng thi sĩ đậm đà chất thơ
Yêu hồn chàng biết mộng mơ
Yêu vần thơ biết đợi chờ nhớ mong.
Chàng yêu em rất thật lòng
Từ ngày có chị duyên nồng nhạt phai
Lòng chàng giờ đã chia hai
Trao em một nửa, nửa này dành trăng.
Thương giùm em với chị Hằng
Xui chàng thi sĩ lại gần với em
Để khi ngồi giữa trời đêm
Trong lòng em lại có thêm chị Hằng.
(Tác giả: Dương Tuấn)
Bài thơ số 6: Ngắm Trăng
Trăng đã uống bao nhiêu rượu đế
Mà ngả nghiêng dương thế muôn chiều
Trăng rằng trăng mãi cô liêu
Một đời quạnh vắng liêu xiêu một đời
Trăng say khướt trăng rơi đáy giếng
Thăm thẳm sâu vẳng tiếng khóc than
Đừng soi bóng liễu giữa ngàn cung mây
Trăng dường lạ ru ngày xa nhớ
Chốn tiên xa lỡ dỡ cung Hằng
Trăng mê trăng mải dung dăng
Một đời say đắm nên trăng vương tình
Trăng võng nhịp ru mình trăng hé
Vén mây xanh trăng ghé xuống đây
Trăng về ôm mối tình say
Cho ta hạnh phúc tháng ngày hỡi trăng.
Bài thơ số 7: Nợ Một Vầng Trăng
Tuổi thơ nợ một vầng trăng thương nhớ
Ánh dịu dàng tròn trịa cả trời mơ
Mãi lung linh trên ngọn lúa ven bờ
Hoa cau trắng lượn lờ hương thơm ngát
Trăng năm cũ vương nỗi buồn man mác
Vẫn hiền lành ngơ ngác thuở yêu thương
Dõi theo người từng bước nẻo đời thường
Bước thăng trầm ai dường như quên mất
Trăng tuổi thơ mát rượi đời tất bật
Đậm nghĩa tình còn phảng phất mùi quê
Kẻ ra đi phiêu bạt vẫn chưa về
Thời nhỏ dại sao yêu hoài đến thế
Trăng lặng lẽ sáng soi đời dâu bể
Đêm trốn tìm một kẻ lạc hồn quê
Tiếng gàu sòng ai tát nước trên đê
Chạnh lòng nhớ chuyện tình yêu chưa kể
Trăng yêu dấu khuyết dần trong ký ức
Bến sông buồn ẩn khuất nỗi lòng đau.
Bài thơ số 8: Trăng Thôn Dã
Trăng huyền diệu soi trên miền sơn cước
Nét hiền hòa thấy được cả trời mơ
Đêm bình yên để ta mãi thẩn thờ
Nơi hoang dã mà nên thơ đến thế
Trăng bao tuổi đã qua nhiều thế hệ
Vбє«n Д‘бє№p xinh mГЈi tЖ°ЖЎi trбє» khГґng giГ
Khi trăng tròn cũng lộng lẫy kiêu sa
Cũng đỏm dáng khi khuyết ra nửa mảnh
Bao đời vẫn là đề tài so sánh
Mỹ nhân nào tựa như ánh trăng cao
Những ví von lời nói thật ngọt ngào
Đều có cả những trăng sao trong đó
Đêm mười sáu vầng nguyệt soi sáng tỏ
Bên tách trà trăng lộ rõ ngoài hiên
Ngắm trời cao chẳng còn chút muộn phiền
Hồn ngơ ngẩn và miên man đến lạ
Nơi hoang dã đêm này trăng sáng quá
Những nhọc nhằn ta đã thả đi rong
Giữ lại đây sự sảng khoái trong lòng
Quăng mệt mỏi lui về trong bóng tối.
(Tác giả: Thanh Hùng)
Bài thơ số 9: Vầng Trăng Xưa
Vẫn còn đó vầng trăng đêm Hạ
Mối tình đầu ta đã thầm trao
Yêu thương tay nắm ngọt ngào
Sánh vai bước dạo ngắm sao cuối trời
Ngọn lửa ấm cùng khơi một thuở
Anh giờ quên không nhớ tình đầu
Đường dài… biển rộng… sông sâu
Sáo về bên ấy nhịp cầu chung vui
Buồn đáy dạ ngậm ngùi lê bước
Duyên chẳng tròn xuôi ngược không nhau
Vầng trăng khuyết nửa trên đầu
Lặng trôi cuối nẻo niềm đau nghẹn ngào
Thầm muốn hỏi trời cao có thấu
Bao nỗi buồn nương náu trong tim
Ngẩn ngơ lối cũ kiếm tìm
Bóng người xa ngái cánh chim lẻ bầy
Vết thương cũ giờ đây đau nhói
Nhớ một người thầm gọi trong đêm
Khuyết trăng ghé lại bên thềm
Cùng ta trải mộng ru êm giấc nồng…
(Tác giả: Bằng Lăng Tím)
Bài thơ số 10: Mảnh Trăng Gầy
Mảnh trăng lạc lõng góc trời tây
Trăng nhớ thương ai phải khuyết gầy
Sao thưa le lói vài đóm sáng
Trăng buồn chui nấp giữa vầng mây
Đêm nay gió chẳng ghé qua đây
Lá buồn im ắng với hàng cây
Tiếng dế nỉ non đâu vọng lại
Nỗi nhớ người xa lại vơi đầy
Đêm nay mây chẳng muốn lang thang
Quần tụ âm u giữa non ngàn
phải chăng mây cũng đang buồn tủi
Muốn trút giọt mưa xóa bẽ bàng
Đêm nay sương cũng chẳng buồn rơi
Chỉ có lệ ai rớt xuống đời
Khóc để vơi đi bao cay đắng
Nỗi niềm của một kiếp lẻ loi.
Đăng bởi: Trọng Hiếu Nguyễn
Từ khoá: 20+ bài thơ về trăng, thơ Trung thu ấm áp và lãng mạn đi vào lòng người
Tổng Hợp 20+ Bài Thơ Tình Mùa Đông Cực Hay Và Lãng Mạn
Thơ tình mùa đông ngọt ngào, lãng mạn
1. Thơ tình mùa đông 1
Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông
Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá
Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ
Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ?
Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời
Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng
Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng
Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư
Đông đã về se sắt những trang thơ
Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc
Còn lại thôi chút ân tình cách biệt
Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi
Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi
Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước
Đến nơi nao nếu người em thấy được
Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao
Tôi vẫn yêu em như những ngày nào
Nghe ký ức thường dâng trào khao khát
Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?
Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?
Từ độ em đi tâm trí nặng nề
Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến
Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển
Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi
2. Thơ tình mùa đông 2
Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá
Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng
Đêm có buồn tình biết có hay không ?
Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi.
Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm
Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư
Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u
Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến
Gửi về em niềm thương trong gió quyện
Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào
Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao
Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động
Gửi về em cả trời mơ mở rộng
Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong
Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong
Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm
Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm
Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương
Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương
Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo
Gửi về em niềm vui buồn đan chéo
Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ
Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ
Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến
Gửi về em những tâm tình chợt đến
Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim
Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm
Ôi khao khát,khát em men tình ái
Gửi về em một tình yêu mãi mãi
Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương
Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu
Gửi về em khát khao hằng nung nấu
Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về
Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê
Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác
Gửi về em một con tim mộc mạc
Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình
Một linh hồn một ngọn nến lung linh
Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm
Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm
In bờ môi,in ánh mắt nụ cười
In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi
In cảm giác in bồi hồi ngây ngất
Gửi về em mối tình anh rất thật
Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!
3. Thơ tình mùa đông 3
Mùa Đông này anh sẽ đến bên em,
ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng,
ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng,
tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông.
Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng,
rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới,
càng yêu anh em càng chờ càng đợi,
càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô.
Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ,
về bên em cho Đông dài bớt rét,
để tình yêu hai ta bùng khét lẹt,
trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim.
Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm,
khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm,
đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm,
anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa.
Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa,
có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt,
dù rét sâu anh thề không hề tuột,
ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em.
Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm,
có anh về cùng em chia hơi lạnh,
kể từ nay Đông về anh không tránh,
ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi.
4. Tình yêu mùa đông
Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui
Để mùa đông năm nay anh ngập tràn hạnh phúc
Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt
Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.
Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui
Có trọn vẹn những điều anh mong ước
Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc
Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.
Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em
Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống
Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng
Là nỗi niềm em chia nửa cùng anh.
Hạnh phúc này liệu có mong manh?
Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh
Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt
Câu trả lời anh dành trọn cho em
5. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12
Tác giả: Phạm Ngọc Giao
Anh sẽ trở về tháng 12
Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa
Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.
Anh sẽ trở về tháng 12
Để được ôm vai gầy áo mẹ
Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé
Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu
Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau
Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức
Về một mùa hoa cải bên sông
Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng
Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông
Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại
Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ
Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn
Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn
Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ
Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở
Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui
Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi
Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối
Để viết về những bộn bề kí ức
Anh sẽ về để viết tháng 12.
6. Sửa soạn cho mùa đông
Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở
Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt
Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết
Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt
Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp
Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh
Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống
7.Tình yêu mùa đông
Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui
Có trọn vẹn những điều anh mong ước
Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc
Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.
Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em
Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống
Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng
Là nỗi niềm em em chia nửa cùng anh.
Hạnh phúc này liệu có mong manh?
Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh
Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt
Câu trả lời anh dành trọn cho em.
Thơ mùa đông cho cuộc tình buồn, cô đơn1. Cô đơn tháng 12
Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh
Một mình anh đi gữa phố đêm khuya…
Nghe thấm lạnh từ trong lòng nổi nhớ
Bóng hình người con gái đã thương yêu….!’’
Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn !
Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu…
Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm
Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng…
Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn
Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn…
Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng
Sâu thẳm lòng anh nổi nhớ không nguôi…
Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ
Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ…
Anh mang theo trên đường đời vô định
Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh…
2. Mùa đông xa nhau
Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.
Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
Ở bên này trời vừa mới vào đông.
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”
3. Gió bấc
Tác giả: Hồ Văn Hảo
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
4. Anh còn có nhớ chuyện ngày xưa
Bình minh lên không bừng sáng mùa đông
Em lang thang tìm lại một tấm lòng
Tim thổn thức giữa ngày dài tê buốt
Gọi tên anh trong khúc nhạc dạo buồn
Ở nơi nào anh có nhớ em luôn
Hay đường xa chia hai đầu nỗi nhớ
Hay thời gian làm mờ đi tất cả?
Chỉ còn em với năm tháng đợi chờ
Bóng hình anh ẩn hiện vẩn vơ
Em thi sĩ tìm hoài mà không thấy
Cây trút lá cây buồn biết mấy
Nhớ chăng anh đã có một thời?
Hơi lạnh mùa đông giăng khắp nơi nơi
Đường tình sử – vết chân xưa hoá đá
Chuyện yêu nhau ai đâu mặc cả
Sao anh đành ngả giá tình ta?
Anh thường kể em nghe chuyện đời hoa
Đã bao lần chờ ong bướm chở lại
Mùa đông này đi giữa mùa hoa dại
Đốt lòng em cấu hỏi:
Anh có còn nhớ chuyện ngày xưa?
5. Vòng tay mùa đông
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống
Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào
Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe
Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương…
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương
Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc
Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão
Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang…
Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang
Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy
Nhớ vòng tay.. mẹ ơi… sao quen thuộc…
Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Các bài thơ tình nổi tiếng về mùa đông1. Sầu Đông
Thơ: Nguyễn Dũng
Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về
Muôn trùng cách biệt chốn sơn khê
Đường xưa vẫn đó vang lời hẹn
Phố cũ còn đây vọng tiếng thề
Lặng lẽ hoài thương bao mộng ảo
Âm thầm mãi tiếc những cơn mê
Trời dâng tím ngập sầu muôn lối
Chủ nhật buồn nghe gió lạnh về.
2. Trời Trở Rét
Tác giả: Xuân Quỳnh
Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp
Bụi mù ngoài đường phố ít người qua
Em từ nhà ra tới ngã tư
Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất
Chờ sang đường đèn xanh vừa bật
Em lại quay về, thành phố mùa đông
Em đi qua hiệu sách ngoại văn
Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
Trong tủ kính sách nằm yên tĩnh thế
Nào ai hay bão táp ở từng trang
Đến hay là mặt nước hồ Gươm
Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu
Trời trở gió, hồ trở nên mềm yếu
Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư
Chỉ vui là những gánh hàng hoa
Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở
Hoa mỉm cười giễu người qua phố
Đang giấu trong áo ấm niềm lo
Em thấy mình cũng thật vẩn vơ
Lại đi thương cây bàng trước cửa
Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ
Hết mùa này cây lại lên xanh
Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét…
1983
3. Mùa Đông Nắng Ở Đâu?
Tác giả: Xuân Quỳnh
– Mùa hè nắng ở nhà ta
Mùa đông nắng đi đâu mất?
– Nắng ở xung quanh bình tích
Ủ nước chè tươi cho bà
Bà nhấp một ngụm rồi: “khà”
Nắng trong nước chè chan chát
Nắng vào quả cam nắng ngọt
Trong suốt mùa đông vườn em
Nắng lặn vào trong mùi thơm
Của trăm ngàn bông hoa cúc
Nắng thương chúng em giá rét
Nên nắng vào áo em dày
Nắng làm chúng em ấm tay
Mỗi lần chúng em nhúng nước
Thế mà nắng cũng sợ rét
Nắng chui vào chăn cùng em
Các bạn để ý mà xem
Trong chăn bao nhiêu là nắng
Mà nắng cũng hay làm nũng
Ở trong lòng mẹ rất nhiều
Mỗi lần ôm mẹ, mẹ yêu
Em thấy ấm ơi là ấm!
4. Một Mùa Đông
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói,
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi,
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa,
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa.
Đây là dải Ngân Hà,
Anh là chim Ô Thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ,
Ái ân giờ tận số,
Khép chặt đôi cánh song!
Khép cả một tấm lòng!
5. Gió Lạnh Chiều Đông
Tác giả: Huy Cận
Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Mênh mông nước bạc đồng sau gặt
Một nỗi buồn xa như sóng xô.
Chim ở đâu về sà chớp mắt
Chim vương nhựa chết hết bay rồi
Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh
Tưởng mặt trời se rụng đến nơi.
Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng
Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông
Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng
Như áo ngày mưa bặn bếp hong.
Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở
Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ
Hôm ta nấp, thơ giăng lưới
Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ
6. Đan Áo
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Ngày tháng em đan chiếc áo len,
Hững hờ để lạnh với tình duyên.
Mùa đông đến tự hôm nào nhỉ?
Lá rụng bay đầy dưới mái hiên.
Gió thổi hôm nay lá rụng nhiều,
Advertisement
Cây em đan hộ tấm tình yêu
Để về mang ủ lòng anh lạnh,
Cho khoảng đêm trường đỡ quạnh hiu.
7. Tiếng Gió
Tác gỉ: Xuân Diệu
Có nhiều lúc gió kêu thê thiết quá;
Như gió đau một nỗi khổ vô hình,
Như bao điều ảo não của nhân sinh
Đã in vết ở nơi hồn của gió.
Gió vừa chạy, vừa rên, vừa tắt thở,
Đem trái tim làm uất cả không gian,
Gợi bóng hình những thân thể cơ hàn,
Với môi tím, với cảnh nghèo vạc mặt.
Trong khung xám của mùa đông bằng sắt,
Gió qua rồi còn lưu lại tiếng ngân:
Cây bên đường trụi lá, đứng tần ngần,
Khắp xương nhánh chuyển một luồng tê tái;
Và giữa vườn im, hoa run sợ hãi
Bao nỗi pha phôi, khô héo, rụng rời.
Và mưa kia là nước mắt gió rơi,
Và sương ấy là mồ hôi gió rớt
Trong lúc vội vàng, trên cành thưa thớt.
Ấy nỗi buồn kêu xé của ngày qua,
Hay lời tham rền rĩ của đêm xa;
Ấy là tiếng những âm binh tan tác,
Hay là giọng những âm hồn lưu lạc?
– Hỡi gió mờ! người chứa cả mùa đông
Trong phổi của người u uất vô cùng.
8. Hủ Nho Lo Mùa Đông
Tác giả: Tản Đà
Lo đời chưa đã, lại lo đông
Lo mãi! cho mình hủ chẳng xong
Mặt nước khói tan, chim vía cá
Đầu non sương phủ dạn thân tùng
Trăm năm tính cuộc còn man mác
Bốn bể thương ai luống lạnh lùng
Ngày ngắn đêm dài đêm lại sáng
Đêm qua ai có bạc đầu không?
20 Bài Thơ Hay Viết Về Mùa Xuân
Trong bốn mùa luân chuyển của đất trời, có lẽ mùa xuân vẫn là mùa đẹp nhất. Bởi sau những ngày đông âm u lạnh lẽo, những cành cây gầy mình khẳng khiu trụi lá là những ngày đất trời chuyển mình đổi thay. Nắng mưa cứ luân chuyển và hình thành nên quy luật tự nhiên của vũ trụ: xuân – hạ – thu – đông. Mùa xuân là mùa khai hoa, mùa của muôn hoa khoe sắc rực rỡ, kể cả cỏ cây vạn vật của đất trời cũng đổi thay, đâm chồi với sức sống mãnh liệt nhất. Phải chăng vì thế, cứ mỗi độ xuân về lòng người luôn đầy háo hức và rộn ràng? Xuân về, lòng người dường như luôn tràn đầy niềm tin viên mãn. chúng mình xin giới thệu những bài thơ hay về mùa xuân.
Bài thơ: HOA MẬN BÁO TIN MÙA XUÂN - Đỗ HươngHOA MẬN BÁO TIN MÙA XUÂN
Thơ Đỗ Hương
Bài thơBài thơ: HOA MẬN BÁO TIN MÙA XUÂN - Đỗ Hương
HÓA THÂN
Thơ Nguyễn Hường
Bài thơ
Bài thơ: LỘC TÌNH QUÊ – Nguyễn RuyếnBài thơ: LỘC TÌNH QUÊ – Nguyễn Ruyến
Bài thơ: MƯA XUÂN – Ngô HạnhMƯA XUÂNThơ Ngô Hạnh
Bài thơ: MƯA XUÂN – Ngô Hạnh
Bài thơ: BÊN THỀM NĂM MỚI – Lan ThanhBài thơ: MƯA XUÂN – Ngô Hạnh
BÊN THỀM NĂM MỚI
Thơ Lan Thanh
Bài thơ Bài thơ: Xuân yêu thương – Nguyễn Trường ThanhXuân yêu thươngTác giả: Nguyễn Trường Thanh
2/1/2023
Bài thơ: Tìm Xuân – Nguyễn HiềnBài thơ: Xuân yêu thương – Nguyễn Trường Thanh
Tìm Xuân.
Thơ Nguyễn Hiền
Cúc Họa Mi
Bài thơ: Tìm Xuân – Nguyễn Hiền
Bài thơ: MƯA XUÂN – Duy Hạnh TrầnBài thơ: Tìm Xuân – Nguyễn Hiền
MƯA XUÂNThơ Duy Hạnh Trần
Bài thơ: HƯƠNG XUÂN - Tống Thu NgânBài thơ: MƯA XUÂN – Duy Hạnh Trần
HƯƠNG XUÂN
Thơ Tống Thu Ngân
Bài thơ: HƯƠNG XUÂN - Tống Thu Ngân
Bài thơ: CHÀO XUÂN 2023 – Phạm Hồng Giang Bài thơ: CHÀO XUÂN YÊU THƯƠNG – Cảnh HưngBài thơ: CHÀO XUÂN 2023 – Phạm Hồng Giang
CHÀO XUÂN YÊU THƯƠNGThơ : Cảnh Hưng
Người thục nữ thả hồn mơ theo gió
Đám em thơ vui đùa bên ngõ nhỏNhững nụ cười xao xuyến nở trên môiMưa bay bay thấm mịn cánh hoa ngời
Chạm cảm xúc tâm tư người lính trẻ
Xuân yêu thương giữ đất trời quê mẹCảnh yên bình trong mắt kẻ thi nhânHoạ vần thơ non nước đẹp vô ngần
Người lãng tử cùng giai nhân sánh bước
Bài thơ: XUÂN VỀ – An Giang Bùi Bài thơ: TIẾNG GỌI MÙA XUÂN – Moon AnhBài thơ: XUÂN VỀ – An Giang Bùi
TIẾNG GỌI MÙA XUÂN
Thơ: Moon Anh
Một tình yêu chan hòa sâu nghĩa nặng ..!
Hk :2/1/2023
Bài thơ: LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ! - Lan TranBài thơ: TIẾNG GỌI MÙA XUÂN – Moon Anh
LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ!
Tác giả: Lan Tran
Bài thơ: QUÀ TẶNG MÙA XUÂN - Hoàng ChẩmBài thơ: LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ! - Lan Tran
QUÀ TẶNG MÙA XUÂN
Thơ Hoàng Chẩm
Bài thơ: TẬP KIỀU: BA HAI XUÂN - Vũ ThủyBài thơ: QUÀ TẶNG MÙA XUÂN - Hoàng Chẩm
TẬP KIỀU: BA HAI XUÂN
Thơ Vũ Thủy
Vũ Thủy
Bài thơ: MỘT DÁNG XUÂN – Phan Huy Hùng Bài thơ: XUÂN CA – Lê Mỹ HườngBài thơ: MỘT DÁNG XUÂN – Phan Huy Hùng
XUÂN CAThơ Lê Mỹ Hường
Bài thơ: Xuân Về – Chu Minh KhôiBài thơ: XUÂN CA – Lê Mỹ Hường
Xuân Về.
Thơ Chu Minh Khôi
Tưởng nhớ Nguyễn Bính
Chu Minh Khôi 2023 đăng năm 1997
Bài thơ: Xuân Về – Chu Minh Khôi
Mùa xuân về, cũng là mùa để chắp cánh những ước mơ, khát vọng và lí tưởng sống. Tuổi trẻ nhất định phải có ước mơ, ước mơ đó phải hướng đến mục đích nhân sinh và giúp người trẻ đạt đến bình yên trong tâm hồn, xóa tan những khoảng không cô đơn và trống rỗng trong lớp người trẻ hiện nay…
Đăng bởi: Dũng Nguyễn
Từ khoá: 20 Bài thơ hay viết về mùa xuân
20 Bài Thơ Hay Viết Về Tháng Giêng
Tháng Giêng bắt đầu cho tất cả mọi nhà là cái Tết tề tựu, xum vầy. Người ta có thể nghỉ từ 25, 27, hay 30 tháng 12 Âm lịch để đi vui chơi, mua sắm, để cả xóm hô nhau gói bánh chưng, mổ lợn, tảo mộ, dọn nhà… Nhưng thật ra đó vẫn chưa phải là tết cho đến tận khi ba chiếc kim đồng hồ cùng gặp nhau tại một điểm trong đêm giao thừa, để bước sang ngày đầu tiên của năm mới. Đấy! Tết bắt đầu từ khi ấy. Tháng Giêng cũng đánh tiếng kẻng báo hiệu trời đất giao mùa. Có thể thời tiết vẫn cứ lạnh, người người ra đường vẫn quàng khăn, choàng áo nhưng nàng xuân đã về, có chăng chỉ còn lưu luyến với mùa đông cho thêm nồng nàn hơi sắc. chúng mình xin iowis thiệu những bài thơ hay về tháng giêng.
Bài thơ: DU XUÂN - Nguyễn HườngDU XUÂN
Thơ Nguyễn Hường
Bài thơ: THÁNG GIÊNG – Đỗ Thị Phương LanBài thơ: DU XUÂN - Nguyễn Hường
THÁNG GIÊNG
Đỗ Thị Phương Lan
Bài thơ: THÁNG GIÊNG – Đỗ Thị Phương Lan
Bài thơ: ƯỚC MƠ – Đinh Thị Hiển Bài thơ: XUÂN KỶ HỢI 2023 – Đỗ Tấn ThíchBài thơ: ƯỚC MƠ – Đinh Thị Hiển
XUÂN KỶ HỢI 2023Thơ: Đỗ Tấn Thích
(Đỗ Tấn Thích)
Bài thơ: TIN VUI – Trần Duy HạnhBài thơ: TIN VUI – Trần Duy Hạnh
Bài thơ: THÁNG GIÊNG VỀ – Trương Túy AnhBài thơ: TIN VUI – Trần Duy Hạnh
THÁNG GIÊNG VỀThơ Trương Túy Anh
Bài thơBài thơ
Bài thơ: HƯƠNG SẮC THÁNG GIÊNG – Hồ Viết BìnhHƯƠNG SẮC THÁNG GIÊNGHồ Viết Bình
Bài thơ: HƯƠNG SẮC THÁNG GIÊNG – Hồ Viết Bình
Bài thơ: NIỀM VUI ĐẾN VỚI MUÔN NHÀ – Hồng SoiBài thơ: HƯƠNG SẮC THÁNG GIÊNG – Hồ Viết Bình
NIỀM VUI ĐẾN VỚI MUÔN NHÀTác giả: Hồng Soi
Bài thơ: LỠ HẸN…- Trần Thị TĩnhEm về đâu ? Hội Lim…đã…tan…rồi…
Bài thơ: MƯA XUÂN – Moon AnhBài thơ: LỠ HẸN…- Trần Thị Tĩnh
MƯA XUÂN
Thơ : Moon Anh
Hk: 11/1/2023
Bài thơ: THÁNG GIÊNG – Phan Hoàng Bài thơ: NGỌT NGÀO XUÂN – Hoàng LanBài thơ: THÁNG GIÊNG – Phan Hoàng
NGỌT NGÀO XUÂN
Thơ Hoàng Lan
Bài thơ: THÁNG GIÊNG – Cảnh HưngBài thơ: NGỌT NGÀO XUÂN – Hoàng Lan
THÁNG GIÊNG .Thơ Cảnh Hưng
NCH 10/1/2023!!
Bài thơ: BÀI THƠ CHO THÁNG GIÊNG – Phan Thu HàBài thơ: THÁNG GIÊNG – Cảnh Hưng
BÀI THƠ CHO THÁNG GIÊNG
Thơ : Phan Thu Hà
Bài thơ: THÁNG GIÊNG VÀO XUÂN – Tony BuiBài thơ: BÀI THƠ CHO THÁNG GIÊNG – Phan Thu Hà
THÁNG GIÊNG VÀO XUÂNThơ : Tony Bui
Bài thơ: VÉN MÀN THÁNG GIÊNG – Phan Huy Hùng Bài thơ: VẦN TỰ TÌNH THÁNG GIÊNG – Hoàng Chẩm Bài thơ: HỒN XUÂN – Lê Đình ChiếnBài thơ: VẦN TỰ TÌNH THÁNG GIÊNG – Hoàng Chẩm
HỒN XUÂN
Thơ Lê Đình Chiến
Bài thơ: Lục bát tháng Giêng - Chu Minh KhôiBài thơ: HỒN XUÂN – Lê Đình Chiến
Lục bát tháng Giêng
Thơ Chu Minh Khôi
Bài thơ: Lục bát tháng Giêng - Chu Minh Khôi
Tháng Giêng, người ta bắt đầu một năm mới bằng việc đón người xông nhà, với quan niệm về tuổi tác, tính tình, căn số sẽ mang lại nhiều may mắn cho năm mới. Người ta đến thăm nhau, có thể một năm bận rộn chỉ đến được với nhau nói dăm ba câu chuyện vào năm mới, chúc nhau những điều tốt đẹp: Làm ăn phát đạt, học hành tấn tới, sản xuất bằng năm bằng mười năm cũ… Tháng giêng tạo cho con người ta sự hứng khởi, nhẹ nhõm.
Đăng bởi: Trần Thị Thu Thủy
Từ khoá: 20 Bài thơ hay viết về tháng giêng
20 Bài Thơ Hay Của Nhà Thơ Vọng Thanh
Bài thơ: MỘT CHÚT THÁNG NĂM
MỘT CHÚT THÁNG NĂM
Một chút tháng năm còn trên tóc
Mà gió mân mê mãi đến chiều
Em có đi qua mùa thương cũ
Xin đừng để gió lạc lòng xiêu.
Một chút tháng năm chiều sâu lắng
Mà nghe gió nói rất tinh anh
Dịu dàng hoa cỏ nhầu nhỉ ngọc
Dọi xuống bình yên chút mộng lành.
Một chút tháng năm ngày vội vã
Để lại dòng thơ cũng chưa tròn
Nụ cười còn lửng như chiếc lá
Neo giữa bờ anh một dấu son.
Một chút tháng năm còn sót lại
Phương Nam gom hết gửi vào đây
Hoàng hôn loang nhẹ màu sương khói
Ngún đỏ tàn theo một gót ngày.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUABài thơ: MỘT CHÚT THÁNG NĂM
CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA
Tôi có một cuộc tình sẽ giấu ở trong tim
Không ai biết, chỉ một mình Tôi biết!…
À không!… Còn có cả tháng sáu buồn thao thiết
Mà không ồn ã, cũng chẳng ơ thờ
cứ lặng lẽ…
lặng lẽ… đi qua.
Tôi và Em…
Như một khúc tình ca
Như cánh phượng cháy đỏ mùa Hạ cuối
Chiều Quy Nhơn con sóng lòng réo gọi
Khoanh nỗi nhớ vo tròn lầy lội đẫm trong tim
Ngày tôi gặp em
Thổn thức một niềm tin
Mà đã từ lâu đóng băng thành cổ mộ
Trời viễn xứ…
nhạt nhòa, không thố lộ
Cửa con tim, ai… bày cỗ đón em vào?…
Tình yêu này…
Tôi chẳng hiểu vì sao?
Da diết nhớ, da diết buồn vô cớ
Chỉ có những cơn mưa tháng sáu bất chợt về nơi ngõ
Hiểu được điều gì đó…
giữa… Em – Tôi!
Tháng sáu dịu dàng
Tháng sáu giọt mưa rơi
Thương nước mắt em tôi cạn khô, sợ ngày không còn nữa
Mùa Hạ đi qua thả vài sợi nhớ
Mỏng tang chiều
Xin tóc gió, mưa bay…
Tôi nén giận hờn trổi khúc nhạc lên tay
Gửi chút nắng xôn xao một ngày trôi qua nữa
Lắng chút nỗi lòng nghe tinh cầu vụn vỡ
Ở nơi nào…
Em có nhớ…
Tôi không?
Bài thơ: CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA
Bài thơ: MỐI ĐỜIBài thơ: CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA
MỐI ĐỜI
Không hẹn hứa, sợ người đời mãi nhắc
Để lá bay theo ngọn gió vô thường
Ta tự biết khi nhìn qua ánh mắt
Một nỗi niềm… thôi kệ gió thai hoang
Miên man lắm, con đò buồn đợi khách
Khúc quanh co dòng chảy ngược mối đời
Xin nán lại nghe thói đời trách móc
Vi vu mùa lên những giọt ngâu rơi
Thôi úp mặt, để nghe dòng sông khóc
Giữa nhân gian vịn gắn lại nụ cười
Tình chưa lớn biết lấy gì bao bọc
Lời nói nào… cho tín chấp em ơi
Thôi! Ta níu trăng về làm nhân chứng
Sao gió luồn qua ngõ ngách cô đơn
Ôm bóng nguyệt ngực đầy nghe nhăn nhó
Hoang vu qua rưng rức cuộc tình buồn
Có lẽ đợi… dăm ba mùa thu nữa
Lá rụng đầy trên mỏm đất trăm năm
Bao dấu nhẹm cuộc người không tứa nhựa
Và rừng thông… vi vút gọi ta nằm…
Có thể là… mười năm… hai mươi năm…?
Ta và em trở thành người thiên cổ
Cõi tha ma, vách thành đâu nghiêng đổ
Hồn lưu vong không có chỗ trầm phù
Mình… lại về, sênh giấc mộng thiên thu???
PN-VọngThanh
Bài thơBài thơ: MỐI ĐỜI
TÔI VÀ EM
Tôi và em…
hai người dưng xa lạ
Vô tình… lướt thướt qua nhau
Tôi gả đàn ông, cánh chim trời phiêu bạt
Uống ngụm nước phong trần khao khát bữa no nê…
Em!…
Người đàn bà… trung trinh nhưng lãng mạn đam mê
khuyết nửa vầng trăng, ru câu thơ say ngát mùa Tháng sáu
Tôi!…
Cánh diều đứt dây lơ lửng ngày giông bão
Vướng sợi tơ tình neo được bữa mùa yêu
Nửa đời phiêu du mê đắm lạc đường chiều
Chạm phải mùa thương đêm về úp mặt nghe dòng sông khóc
Ừ! Thì… tôi khạo khờ, nên trên mình lằn vết roi ngang dọc
Thế mà vẫn chuốt ngót, mê tình… hoang lạc mộng trăm năm
Em ngang qua đời tôi, mà ngỡ ở cung hằng
Nên đâu nghĩ vũ trụ mênh mông lại sang bằng ngày tận thế
Tôi thương em, thương bàn tay ngoan chưa chạm miền bão tố
Luộm thuộm bao mùa gieo hạt nhớ… vô tư
Ừ… thì, Hạ cuối mùa nên gió lả sang Thu
Cánh phượng vĩ đung đưa chiều nay ngậm ngùi tan trong gió
Mai mốt tôi về tặng nhành phong ba em nhớ giâm đầu ngõ
Để em chắn nghi ngờ lo sợ bão không tên
Người đàn bà ngủ say trên cánh tay ngoan
Choàng lên cổ mảnh khăn voan kiêu sa lộng lẫy
Em cho tôi tắm mình trong dòng sông không đáy
Lịm hết người nghe sông chảy mênh mang
Tôi chấp nhận xếp cánh diều nguyện làm buồm lướt lênh đênh
Niềm vui của tôi, là được mỗi ngày nhìn thấy em an yên và hạnh phúc
Em cứ gói ước mơ bung vít cành trái ngọt
Mặc gió xôn xao huyễn hoặc kẻ tội đồ
Tôi không dám đặt điều hay vọng tưởng những ước mơ
Hay ảo ảnh “mái tóc che ngang đợi chờ giấu nụ hôn ngào ngọt”(*)
Tôi không muốn sự hiện diện của tôi, mà đời em đắng đót
Khi hai nửa tim khờ
cứ… lỗi nhịp không nhau!
Bài thơ
Bài thơ: VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CON GÁI SINH THÁNG TÁMVIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CON GÁI SINH THÁNG TÁM
Em!
Người con gái đi qua
nhọc nhằn trắc trở cuộc vần xoay
Soi rõ bóng mây uốn vạn ngày
ánh sáng
Bẻ cong câu thơ
mượn vầng trăng Tháng tám
Chèo qua bến đời giông tố của càn khôn
Tháng tám mùa Thu
Bức ảnh của vạn hồn
Nhưng em tạc riêng mình bức phù điêu ghép hình con chữ
Tháng tám
Em sinh ra
Cánh ban sơ cựa mình quyến rủ
Khe khẽ dỗi hờn trong gió nhú nhẹ nhàng hương
Bất chợt trời đổ mưa tuôn
Ướt chiếc lá non cúc hờn chưa bung nụ
Con gió đi hoang nỗi buồn đâu dám ngủ
Chỉ có tiếng tơ chùng ru…
điệu lý Nam ai
Em !
Người con gái
gánh mùa Thu ướt đẫm trên vai
Chiếc lá rụng ủ hình hài kí ức
Em… muốn gọi nắng về trên rẻo cao
kéo thời gian đếm ngược
Nhưng rất tiếc…
Hạ đã qua rồi, mà kí ức…
chẳng buông xuôi!
Bài thơ: PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EMBài thơ: VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CON GÁI SINH THÁNG TÁM
PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EM
Em mãi thế! Vết rêu xanh muôn thuở
Chút ân tình… ta vướng nợ đời nhau
Mưa lách tách rót đầy ly sầu muộn
Em đâu rồi… không cạn chén đêm thâu?
Chiều… phổ thị, ngã vào đêm lạc đắm
Hồn ta say chếnh choáng giữa tinh cầu
Em như tựa con gió chiều không tuổi
Vi vu trần tục lụy, khiến ta đau…
Chiều phố thị ta thành nơi quán trọ
Nhịp đời ru… nghe gió lạ qua tay
Ta mộng ảo trần gian, gầy giấc điệp
Rượu chung tình, môi lạnh, giọt sương bay
Em mãi thế! Nơi tận đầu ngọn sóng
Dội vào ta cựa thốn buổi ăn năn
Em con gió nuông cánh buồm mê mải
Ta sông dài trượt mãi chuyến đò trăng
Này em hỡi! Phải chăng là phố nhỏ?
Nét kiêu sa phong lối chỗ ta nằm
Đời cắt tóc, tặng ta làm bút cọ
Vẽ khung trời, ảo mộng… một trăm năm.
Bài thơ: PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EM
Bài thơ: CỔ TÍCH THÁNG BABài thơ: PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EM
CỔ TÍCH THÁNG BA
Tháng ba về đỏ rực trời hoa gạo
Rét Nàng Bân thay áo đếm qua mùa
Hạ lón lén thụt thò ngoài song cửa
Hoa bưởi buồn chuyển dạ cánh đu đưa
Tháng ba về lớt phớt những cơn mưa
Hoa sữa trắng giấc mơ thành hiện thực
Anh và em bỗng hóa thành kí ức
Trang thơ tình rưng rức hóa cô Tiên
Tháng ba về ong bướm lại chao nghiêng
Nụ cười sâu đồng tiền rơi rỏn rẻng
Anh đem thơ ước một chiều hò hẹn
Mình bên nhau biến cổ tích thật hiền
Cổ tích nào đẹp và thật không em?
Hay ảo tưởng rồi trở thành quá vãng
Xin đặt tên cho giấc mơ lai láng
Vọng mãi đời đẹp cổ tích Tháng ba.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: ĐƯỜNG CHIỀUBài thơ: CỔ TÍCH THÁNG BA
ĐƯỜNG CHIỀU
Đường chiều
mờ mịt sương giăng
Người từ muôn thủa ăn nằm
thương – đau
Nước trôi lững một nhịp cầu
Mà quên đáy dạ, đo sào
lòng nhân
Người về
đong lại bụi trần
Hạt rơi sót lại
thế nhân trầm phù
Trăm năm… điệp giấc thâm u
Diêu Bông tìm mãi… “lời ru thêm buồn”(*)
nặng hạt mưa tuôn
Xin người đây đó, đừng buồn
mùa đi…
Ngày mai
nếu buổi xuân thì
Lỡ làng ta gặp
ừ thì… Cố nhân!!!
Bài thơ: ĐƯỜNG CHIỀU
Bài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU TRỞ GIÓBài thơ: ĐƯỜNG CHIỀU
THÁNG TƯ CHIỀU TRỞ GIÓ
Lại một mùa…
Tháng tư nữa đơm bông
Người lữ khách bâng khuâng chiều trở gió
Tháng tư ơi!…
nỗi niềm len qua cửa
Đôi mắt buồn… dâu bể
đọng rèm mi
Tháng tư buồn…
rưng rức sợi chia ly
Tà áo còn nguyên cúc ràng cơn gió lạ
Anh đâu thể hái cho em, mùa tàn… xác lá
Thu… sẽ nói gì?
Khi mà Hạ…
chia tay?!
Thương nhớ nào… gầy guộc
kiếp liêu trai
Tan trong Hạ lưu đày hoang vu bữa
Ta trai tráng
chết trên miền ngạo nghễ
Khuỵu bàn chân
sặc sụa
buổi hẹn hò
Tháng tư về…
thấp thỏm cứ đợi chờ
Xin cho nhặt niềm tin, đừng vụn vỡ
Dẫu cho muộn, xin được cùng gió thở
Để nỗi buồn…
rớt nửa phiến
ưu tư..!
Bài thơ: TÌM VỀBài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU TRỞ GIÓ
TÌM VỀ
Con sẽ về với quê Mẹ, xa xôi
Về với nắng cháy sạm da người buổi Hạ
Về với dòng sông tuổi thơ
với mùa thơm rơm rạ
Dẫu nhặt nhạnh bùi ngùi hay tơi tả
buồn – thương
Con rũ bỏ hồng trần tìm về… quên nẻo gót phong sương
Phủi lớp bụi bám trên mình và ngực cài khuy bấm lại
Treo trở tháng ngày uột èo qua đi
mùa lúa đòng con gái
Đất trắng đồng trơ hoang phí mấy
vụ mùa
Mẹ ơi!…
Lũ chim trời a dzua…
Đẫm nát suy tư, con vun vén thêu thùa
Trên vầng trán còn hằn những đường vắt dọc ngang và lổ lan sau đuôi mắt
Ngày mưa bão đi qua,
tưởng sẽ bình yên nào ngờ cứ buồn dài dằng dặc
Con cuộn lại vo tròn, nghe trong khóe mắt cay cay
Cho con được về, tìm lại giấc ngủ say
Trên giường nhỏ nang tre những ngày
ầu ơ… Mẹ hát
Nơi phồn hoa giữa chợ đời tất bật
Trong gấm vóc lụa là, con quên mất
một chân quê
Hôm nay… con tìm về
Dù không còn nguyên vẹn như xưa
NhЖ°ng con cб»‘ vбєЅ lГЄn mГ¬nh bГіng quГЄ mГ
không phải là phồn hoa, mái phố
Con vẫn giữ nguyên hình hài không hề chạm trổ
Để nhặt chút gieo neo từ tay Mẹ
hôm nào…
Chiều nay gió lùa vài đọt lá lao xao
Con nhặt chiếc lá vàng rơi…
mà giật mình nghe chết điếng
Dòng sông đỏ
ráng chiều như rịn tím
Nấm mồ hoang
chật cỏ kín
xanh chiều…
Bài thơ: CON VỀBài thơ: TÌM VỀ
CON VỀ
Con vềthăm Mẹ chiều nayNghe mùa thu lá rớt đầy cõi mơCon vềnhặt chút hư vôMà nghe trong gió đục mờ tháng nămCon vềthắp nén hương trầmKhói rung rinh vẽ một cành hoa rơiCon vềnhặt tháng năm trôiTrượt con kênh té ngẫm cười thế gianCon vềmúc ánh đạo vàngXâu đầy bận chuỗi ngỡ ngàng Mẹ ơiCon vềNhặt mảnh chiều rơiCánh Cò giờ cõng buồn vui dưới mồCon vềlạc giữa sông quêMượn câu Lục Bát nương nhờ qua đêmSông sâu đò vực lênh đênhLặng nghe tiếng Mẹ ướt thềm Vu LanChấp tay quỳ dưới Đài VàngCầu vong ân Mẹ đạo tràng hiển chúng tôi Vọng Thanh
Bài thơ: LÃNG ĐÃNG THÁNG 7Bài thơ: CON VỀ
LÃNG ĐÃNG THÁNG 7
Một ngày lạc lõng trôi
Em từ… như cơn gió
Nhẹ rót vào anh mênh mang miền nhớ
Dặt dìu như tựa lời ru …
Cơn gió nào như khúc thụy du
Ru miên mãi anh mùa thu non bấy …
Em ngực trần đỏ ửng mùa tháng bảy
Anh khạo khờ từ bữa ấy…
thương em…!
Con gió nào nương níu tựa thôi miên
Ngót thịt da nhũng mềm khao khát
Ta như con thú hoang lạc qua miền sa mạc
Khát tìm vũng nước
gặp được bữa miên mơ
Tháng bảy ơi sao vụng vặt câu thề
Cánh phượng sót dập vùi mưa tơi tả
Ai cúi mặt lặng nhìn theo gót Hạ
Cho phố nao lòng xác lá ngập thu bay…
Ta yêu em, ngọn gió vô cùng… cứ nhè nhẹ qua tay
Cứ yêu tin cháy hết mình như khúc hát
Vẫn thừa biết em chẳng bao giờ gồng mình đi qua con nước bạt
Hay uống ngụm nước trong ngần sông suối của làng anh
Vẫn biết rằng chẳng bao giờ em hứng vạt nắng chiều cuối buổi mong manh
Và càng không thể tin em đem đến cho ta chút bình minh buổi sớm
Ta khạo khờ ngủ quên trên chiếc giường định mệnh
Mà cứ ngỡ đời ban tặng cho ta
Ừ… mà thôi! Luyến lưu gì một ngọn gió phương xa
Thế mà dặn lòng quên đi mấy lần rồi lại nhớ
Giờ có lẽ xa… xa thật rồi người ơi…
muôn thuở
Ta thương mình… chưa được lần chạm trổ nhánh hoa môi.
Bài thơ: SÀI GÒN VÀ TÔIBài thơ: LÃNG ĐÃNG THÁNG 7
SÀI GÒN VÀ TÔI
Sài Gòn mưa, chuyện của trời
Hàng me ướt hàng me khô
Lá lưa thưa rớt mơ hồ em – tôi
Sài Gòn nắng, cũng bồi hồi
Bâng khuâng tà áo gãy đôi khung trời
Người đan nhớ, giọt thôi rơi
Hình như… tôi nợ, một lời với em
Sài Gòn… mưa nắng qua thềm
Em như con gió rối ren phố chiều
Con đường sũng ướt buồn hiu
Nghe như đau đáu, một chiều vỡ toang
Trăm năm… cát bụi vẫn còn
Mà sao ta… với Sài Gòn, thấy… xa.
Bài thơ: SÀI GÒN VÀ TÔI
Bài thơ: MƠMЖ
Ta say
trời đất cũng say
Ta buồn
trời đất
cũng lay theo buồn
Đêm đầy lá
rụng hồn hoang
Miên mơ ta thấy trăng luồn
qua khe
Thuyền trăng
nửa mảnh nghiêng the
Chở ta đi khắp bốn bề nhân gian
Bồng lai,
Tiên cảnh, ngút ngàn
Non xanh nước biếc
vô ngần thanh tao
Ta – Trăng
cạn chén rượu đào
Trăng say nghiêng ngả, lộn nhào
ta rơi
Giật mình
tỉnh giấc ới ơi
Thì ra một bóng giữa trời
mông mênh
Đêm tàn
nửa mảnh trăng chênh
riết róng
cong vênh mặt người
Nhìn trăng…
ta thấy trăng cười
Nhìn em…
ta thấy
cuộc đời
đa đoan!…
Bài thơ: HÃY VỀ QUY NHƠN EM NHÉBài thơ: MƠ
HÃY VỀ QUY NHƠN EM NHÉ
Em không về… Hà Nội ư?
Thôi!… Hãy về quê anh!
Quy Nhơn mùa này biển xanh đẹp lắm
Bờ cát mịn màng, hoàng hôn tung bọt trắng
Thuyền nhấp nhô xẻ gió lộng
vươn khơi
Em không về Hà Nội phố, thì… thôi
Hãy đến quê anh
Miền đất võ trời văn ngọt mời mến khách
Phố cổ Hà Thành hẹn mùa Thu em nhắc…
Chúng ta về, cũng chẳng muộn màng đâu
Hà Nội – Quy Nhơn… hai lối mộng hôm nào…
Em – Anh hẹn, đã bao mùa rồi nhỉ?
Ngày tao ngộ hẹn hoài sao ích kỷ
Để phố buồn… “Dốc Mộng”(*) ánh trăng nghiêng
Hôm nay về anh xin được nắm tay em
Thăm Quy Hòa, Bãi trứng, Kỳ Co và Eo Gió
Tiện ngang cầu…
Thị Nại hứng gió đêm
Ta kịp mùa lễ hội… (*) và ngắm ánh trăng lên
Nơi Gềnh Ráng lung linh, trăng huyền thoại
Tháp cổ rêu phong bên Cầu Đôi em tới
Chạm một cung đường hai lối mộng Anh… Em…!
Bài thơ: HÀ NỘI MÙA NÀY ĐẸP LẮM PHẢI KHÔNG EMBài thơ: HÃY VỀ QUY NHƠN EM NHÉ
HÀ NỘI MÙA NÀY ĐẸP LẮM PHẢI KHÔNG EM
Hà Nội mùa này
đẹp lắm phải không em?
Được ngắm bằng lăng tím trời nơi
phố cổ
Hãy vẽ giúp anh
một vòng nơi góc phố
Khắc tên em…
người con gái Hà Thành.
Lỡ mai này
rong ruỗi biết đâu chừng…
Nhớ mùa Hạ
Nhớ bằng lăng trổ lá
Nhớ đôi mắt, ướt nhoà cay góc phố
Chợt ngỡ ngàng… thương nhớ
nhận ra nhau.
Hà Nội mùa này
mái phố chắc thâm nâu?
Cây cầu Long Biên cũng ngã màu lam cũ
Em nhớ vẽ cho anh bức tranh màu đầy đủ
Đường Thanh Niên…
Hồ Tây, và cả Chùa Trấn Vũ
Gói luôn chỗ em nằm…
kẻo vần vũ gió mây!
Bài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU HẠ BUỒNBài thơ: HÀ NỘI MÙA NÀY ĐẸP LẮM PHẢI KHÔNG EM
THÁNG TƯ CHIỀU HẠ BUỒN
Anh tìm em cả Tháng tư
Sài Gòn giấu em kĩ quá
Anh hỏi con ve sầu nấp trong kẽ lá
Mãi lắc đầu…
… không thấy em!
Sài Gòn Tháng tư nắng réo qua thềm
Thơ anh lạc tìm em giữa miền khao khát nhớ
Anh gửi cánh thơ về Sài Gòn nơi đó…
Mà mây đen kín trời, nhưng còn… thương sợ,
ướt thơ anh
Để hôm nay…
anh trở lại một Tháng năm
Vết lằn Tháng tư vẫn nằm im như cũ
Cánh bằng lăng tím đung đưa như gửi lời ai nhắn nhủ
Để công viên buồn… chiều chủ nhật
dửng dưng
Có nghĩa gì đâu, thương nhớ một người dưng
Ngày chia tay anh về… nắng sầu bưng trong Hạ
Ta vẫn biết vắng em, thơ ta buồn đến lạ
Cả con ve sầu ra rả giọt đàn lơi
Ừ thì…! Tháng tư buồn
Ta ngỡ tháng năm trôi…
Một chút hờn ghen nhỏ nhoi sẽ rồi lấp vá
Nào ngờ Sài Gòn giấu em kĩ quá
Để thơ anh giữa chiều… nắng Hạ
rưng rưng.
Bài thơ: KHÚC TỰ TÌNH CHIỀU HẠBài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU HẠ BUỒN
KHГљC Tб»° TГЊNH CHIб»ЂU Hбє
Hạ chiều…
chạm đáy hồn côi
Hoàng hôn
lấn bước
sương rơi đỉnh đầu
Vẳng xa
tựa khúc mưa ngâu
Dư âm đâu chợt
vọng câu
kinh buồn
Gót đời
quằn nặng mưa tuôn
Áo đâu đo dạ cuối đường
em đi…
Mai về
rủ buổi xuân thì
Mặc manh chiếu rách, li bì
ngả nghiêng
Ngày mai…
lỡ giấc… mộng hiền
Áo hoa ta vẽ
sẽ viền
tháng năm
mượn
nửa
vầng trăng
Cho em
chống lại
sông
anh…
dại khờ!
Bài thơ: MÙA HẠ CUỐIBài thơ: KHÚC TỰ TÌNH CHIỀU HẠ
MÙA HẠ CUỐI
Tôi bỏ lại sau lưng mùa hạ cuối
Đường tôi đi đã nhuốm bụi thu sầu
Thôi đừng tiếc thương chi mùa lầm lỗi
Nhớ nhau nhiều… cũng có ích gì đâu?
Tôi bỏ lại phía chân trời đầy gió
Chỉ mang theo ánh mắt bữa em nhìn
Và giữ lại mỗi chút thương chút nhớ
Chút ngọt ngào nho nhỏ giấu trong tim
Hạ cháy đỏ ngút ngàn trong thương nhớ
Ai dửng dưng như chẳng Hạ bao giờ
Chiều lãng đãng hoàng hôn về đày đọa
Ta chạnh lòng gầy guộc những câu thơ
Cho ta hỏi Thu chờ ai ngồi đợi
Để lá chiều xao xác mộng yêu đương
Giá em được một lần cơn gió nhẹ
Ru hồn ta qua giấc mộng miên trường
Chiều ngược gió hèn chi mình mệt lả
Phố ồn ào riêng ta vẫn cô đơn
Ta ngơ ngác nắng chiều phai sắc lạ
Mãi ngập ngừng, như… có kẻ từng thương.
Bài thơ: TÔIBài thơ: MÙA HẠ CUỐI
TÔI
Trót mang
một tâm hồn điên loạn
Kể từ khi
chết lạnh bể nhân gian
Như những mảnh thiên thạch
rớt xuống trần tan vỡ
Giữa bao la vụ trụ
của muôn ngàn…
Và tôi…
… lại gặp em
như một vì sao sáng
Len qua tim
vực dậy… hóa thiên đàng .
Đăng bởi: Hà Phương
Từ khoá: 20 Bài thơ hay của nhà thơ Vọng Thanh
20 Bài Thơ Hay Về Phụ Nữ Việt Nam Nhân Ngày 20
Từ ngàn đời xưa, phụ nữ luôn hiện diện với vai trò quan trọng trong đời sống và sự phát triển toàn vẹn của xã hội cũng như con người. Trong xây dựng, phát triển đời sống cũng như lao động, đấu tranh chống lại thế lực sai trái cũng như bảo vệ đất nước. Sự quan trọng ấy được khẳng định qua năng lực cũng như phẩm chất đạo đức của người phụ nữ qua các thời kì. Từ xưa, ông cha ta đã đúc rút ra bốn chữ nói lên người phụ nữ Việt Nam ta ”công, dung, ngôn, hạnh”. Người phụ nữ Việt nam luôn giữ được những vẻ đẹp truyền thống đó. Nhân ngày 20-10 chúng mình xin giới thiệu những bài thơ hay về phụ nữ Việt Nam.
Bài thơ: Không đềBài thơ: Không đề
Bài thơ: VợBài thơ: Không đề
VỢ
Thơ: Nguyễn Duy Nhuệ
Có những lúc trốn xô bồ ta về tựa vào em
như con tàu viễn dương thả neo bám vào đất mẹ
cuộc đời lặng thầm, cuộc đời gào thét
trở về bên em ta trở lại chính mình
Nhân gian tưởng rộng nhường kia mà té ra nhỏ hẹp
đi hoài vẫn có tiểu nhân
em nâng đỡ mỗi khi ta mệt mỏi
mỗi khi ta chuẩn bị ăn đòn
Có một mái nhà, có một tình yêu
ta thành kẻ giàu sang và phú quý
em như hòn đảo chìm chứa đầy châu báu
ta để dành dự trữ lúc nguy nan
Đã từng có lúc bị gục niềm tin
ta vịn tình yêu em đứng dậy
ta trốn chạy cô đơn bằng bao dung nhân hậu
mỗi khi cuộc đời buồn ta lại nhớ về em…
Mái nhà em chỉ giản dị thế thôi
mà giông gió bão bùng em che hết cả
cả anh nữa, dẫu hoang sơ đến vậy
khi trở về lặng lẽ gã chồng ngoan…
Bài thơ: Trái tim sinh nởBài thơ: Vợ
TRÁI TIM SINH NỞ
Thơ: Lâm Thị Mỹ Dạ
Trái tim có mấy phần buồn
Mấy phần vui sướng nhớ thương mấy phần
Phần yêu em gửi cho anh
Còn phần hy vọng em dành cho con
Mấy phần chờ đợi mỏi mòn
Mẹ em đã nhận lúc còn tuổi xanh
Người xưa nào có phụ tình
Mà sao mẹ chịu một mình khổ đau
Thác ghềnh nước cả, sông sâu
Chống chèo mình mẹ đương đầu bão giông
Buồn lo mẹ giấu bên lòng
Nuôi em trong dạ, mẹ mong từng ngày
Nỗi mình biết ngó ai hay
Bao đêm nước mắt vơi đầy, mẹ ơi
Khi em cất tiếng chào đời
Trái tim mẹ tưởng héo rồi lại tươi
Đời nay mơ ước rộng dài
Trái tim đập tới ngày mai êm đềm
Mẹ cho anh trái tim em
Trái tim yêu, trái ấm mềm anh ơi
Trái tim sinh nở giữa đời
Những con ta lại hát lời mẹ ru
Biếc xanh là sắc mùa thu
Vàng tươi là lúa, mịt mù là mây
Ngày đêm sớm tối đổi thay
Trái tim vẫn một bầu đầy đỏ tươi
Dẫu khi tắt nghỉ cuộc đời
Trái tim mẹ giữa đất trời còn yêu.
Bài thơ: Em là con gái Việt NamBài thơ: Trái tim sinh nở
EM LÀ CON GÁI VIỆT NAM
Bài thơ: Em là con gái Việt Nam
Bài thơ: Mật ngônCMK 18.10.2023
Bài thơ: Cô Tấm ngày nayBài thơ: Cô Tấm ngày nay
Bài thơ: Thương mẹ quê nhàNgày Phụ nữ con thắt đau nỗi nhớThương Mẹ hiền, con trăn trở nhớ mongNhớ những khi trở gió, Mẹ nằm trôngCon chẳng cạnh đỡ đần nâng giấc…Mẹ vẫn bảo : Nước mắt nào chảy ngượcCon hãy lo cho cuộc sống của mìnhThương cháu con!Mẹ thầm lặng hy sinhƠn dưỡng dục, núi sông không bằng Mẹ…Mang nặng đẻ đau, ân tình như trời bểTóc Mẹ bạc nhiều, con cũng lên bà ngoạiVẫn mong hoài…được một lần trở lạiBên Mẹ hiền, con làm đứa trẻ ngoan…Ngày của Mẹ, của con và của cháuMong Mẹ hiền luôn mạnh khỏe, sống lâuVắng cháu con! Xin Mẹ chớ âu sầuNơi xa ấy! Cháu con luôn nhớ Mẹ !!!
Bài thơ: Bài thơ về mẹBài thơ: Thương mẹ quê nhà
BÀI THƠ VỀ MẸ
Thơ: Đinh Thu Hiền
Xa mẹ con thành bé bỏng
Giờ này mẹ ngủ ngon chưa?
Hà thành gió mùa đông bắc
Con ngồi đếm khắc giao mùa
Con đi chắc nhà vắng lắm
Bản nhạc con thích, ai nghe?
Chiếc xe con thường đi học
Chắc bụi đã bám còn gì?
Tóc con đã dài rồi đấy
Vắng con mẹ gỡ tóc mình
Niềm vui xẹt qua tờ giấy
Viết về mẹ chẳng là bao
Phố sâu gió mùa đông bắc
Trong con bóng mẹ ngọt ngào.
Bài thơ: MẹBài thơ: Bài thơ về mẹ
MẸ
Thơ: Đỗ Trung Quân
Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
Bài thơ: Và anh tồn tạiBài thơ: Mẹ
VÀ ANH TỒN TẠI
Thơ: Lưu Quang Vũ
Giữa bao la đường sá của con người
Thành phố rộng, hồ xa chiều nổi gió
Ngày chóng tắt cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày- ở -bên -em
Anh biết tình yêu không phải là vô biên
Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh và biến đổi
“Anh yêu em và anh tồn tại”
Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao.
Bài thơ: Người con gái Việt Nam Bài thơ: Người chị anh hùng trong trái tim em Bài thơ: Người phụ nữ Việt NamPH
Bài thơ: Mẹ tôiBài thơ: Người phụ nữ Việt Nam
MẸ TÔITác giả: Hồng SoiBồng bềnh bóng mẹ trên sôngNgâm trong giá rét ngóng trông đợi chờBao năm ấp ủ ước mơMong con khôn lớn bến bờ vinh quangCả đời gồng gánh nặng mangMò cua bắt ốc ao làng nuôi conĐêm về thao thức mỏi mònMôi kề má ấp chỉ còn trong mơVì con mẹ ở đến giờTháng ngày hưu quạnh bến bờ thủy chungThu về thêu dệt nhớ nhungBóng hình của mẹ bước cùng chúng conBiển khơi lấp lánh trăng nonHành quân trên sóng đường mòn năm xưaSương đêm trên lá đong đưaIn hình bóng mẹ sớm trưa một mìnhTổ quốc nay đã yên bìnhCon trai mẹ khắc bóng hình đảo xaBiển đảo này là của taQuyết tâm bảo vệ nước nhà phồn vinhNgày về dưới ánh bình minhSóng yên biển lặng lung linh bến bờMẹ tôi đang đợi từng giờRưng rưng lệ chảy mong chờ tin con!
Mẹ của anhBài thơ: Mẹ tôi
MẸ CỦA ANH
Tác giả: Xuân Quỳnh
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đây thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời, chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Ðể cho mái tóc trên đầu anh đen
Ðâu còn dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Ði về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
YГЄu anh em Д‘ГЈ lГ dГўu trong nhГ
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu từng những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
Bài thơ: Nhờ có emMẹ của anh
NHỜ CÓ EMThơ Hồ Viết BìnhNhờ có em, anh mộng mơ vui vẻYêu cuộc đời và yêu những vần thơBớt lo âu, bớt suy nghĩ vu vơBởi vì em bảo anh nên như thế.Nhờ có em anh trở nên mạnh mẽBiết đương đầu với những khó khănBởi cuộc sống có những điều không thểPhải sống chung, phải chấp nhận thôi anh.Nhờ có em anh trở thành giàu cóGiàu tình thương, giàu nhân nghĩa ở đờiBiết sẻ chia lòng cảm thấy thảnh thơiBởi em bảo anh là người nhân hậu.Nhờ có em thơ anh thường bay bổngRất đời thường không trống rỗng phiêu diêuVà anh bảo: em thật là kỳ diệuCảm ơn em – Người phụ nữ Việt Nam.
Bài thơ: Tôi ru con gái tôiBài thơ: Nhờ có em
TÔI RU CON GÁI TÔI
Thơ: Đỗ Trung Lai
À ơi con ngủ cho ngon
Đắp chăn rồi bố mắc màn cho con
Nửa đời nước nước non non
Con vừa một tuổi, bố tròn bốn mươi
Nửa đời đi ngược về xuôi
Đêm nay bố ngắm con cười trong mơ
Môi hồng, răng trắng, tóc tơ
Bố cho máu đỏ, mẹ cho hình hài
Giời cho tính nết sau này
Cầu cho con những khéo tay, dịu dàng
Trong đêm con thở nhẹ nhàng,
Cầu cho con khỏi bần hàn mai sau
À ơi con ngủ cho lâu,
Cầu cho con chẳng một câu lụy người
À ơi thân gái ở đời,
Những nơi tục lụy con thời tránh xa.
“Thiện căn ở tại lòng ta”
Mạnh hơn lẽ quỷ, lời ma dọc đường
À ơi thương đến là thương
Cầu cho thánh thiện dẫn đường con đi
Đừng ham ngũ sắc làm chi,
Trời xanh muôn thuở có gì cũ đâu.
Đò đầy, phá rộng, sông sâu
Có qua thì lúc bạc đầu hãy qua
Yêu thơ cùng với yêu hoa
Cũng đừng yêu quá như là bố yêu
Ở nhà biết vá, biết thêu
Ra đường kẻ ghẹo người trêu mặc người
À ơi thân gởi ở đời
Cổ kim đâu cũng quý người thủy chung
Câu rằng, chị ngã em nâng
Là qua hết được mọi vùng khó qua
Đi cùng con lúc tuổi hoa,
Đời người ngắn lắm, bố già đến nơi.
Nay mai giời gọi lên giời
Cũng là đã có mấy lời cho con
À ơi máu đỏ như son,
Mai sau con lớn con còn nhớ chăng?
Bài thơ: Nỗi buồn em tôi Bài thơ: Anh hãy yên lòngBài thơ: Anh hãy yên lòng
Nói tóm lại, dù ở thời nào đi chăng nữa, phụ nữ luôn đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống cũng như công việc. Bên cạnh việc giữ gìn phẩm chất truyền thống từ ngàn đời xưa, người phụ nữ ngày nay luôn phải phấn đấu trở thành một công dân tốt, biết ước mơ, sống có hoài bão, sống trách nhiệm với xã hội và cộng đồng. Đó là những yếu tố rất cơ bản, những yếu tố cội nguồn về phụ nữ Việt Nam.
Đăng bởi: Nguyễn Đặng Phương Anh
Từ khoá: 20 Bài thơ hay về phụ nữ Việt Nam nhân ngày 20-10
Cập nhật thông tin chi tiết về 20+ Bài Thơ Về Trăng, Thơ Trung Thu Ấm Áp Và Lãng Mạn Đi Vào Lòng Người trên website Bgxq.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!